[Fanfic DC] Bên Cửa Thấy Nhành Hoa
  • Nếu nói cuộc đời Ran có gì hạnh phúc, thì có lẽ đó là khoảng thời gian còn bé. Khi cô vẫn còn sống trong ngôi nhà số 16 quận A. Còn nếu nói khoảng thời gian nào thoải mái nhất, ấy là hai tuần thử việc ở Pr.Life.
  • Công việc của cô quả thật rất nhiều, một ngày công việc gì cũng tới tay. Cho dù là việc vặt như pha trà rót nước, hay đến xếp lịch trình hay thậm chí là đi đàm phán hợp đồng thay cho tổng giám đốc, cô cũng đều phải làm cả. Nói về chuyện đàm phán hợp đồng, Ran còn nhớ hôm ấy có một người mới, người đại diện được coi là tiếng tăm trong công ty đến tìm tổng giám đốc xin ý kiến đào người. Chuyện này nói lớn chẳng lớn, nói nhỏ cũng không hẳn. Tổng giám đốc vốn không định tiếp người, nhưng chẳng hiểu sao khi ấy lại nhìn sang cô. Rồi nói với Ran đi tiếp chuyện người đại diện. Vậy là cô đành phải đứng dậy, gửi nốt email phân loại sang máy anh rồi rót đầy trà cho tổng giám đốc.
  • Tổng giám đốc rất dễ ở chung, thật lòng cô chẳng thấy anh có gì trái tính như những tờ ghi chú, hay Kazuha vô tình lộ ra cả. Tổng giám đốc yêu cầu rất cao trong công việc, nhưng cá nhân anh lại có ước mong rất nhỏ nhoi. Trà luôn đầy tách, ấm luôn nóng hổi. Trong phòng đừng quá sáng là đủ.
  • Ran tuân theo quy tắc của anh, vậy là bình yên vượt qua hai tuần thử việc nhẹ nhàng như không. Chỉ là khi anh giao cho cô việc đi nói chuyện với người đại diện, cô vẫn hỏi trước.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Có cần ký hợp đồng không?
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Như cũ đi.
  • Ran à một tiếng, sau đó ra ngoài. Cô chưa từng hỏi tại sao tổng giám đốc tin tưởng cô sẽ hiểu ý anh, nhưng lúc nào cô cũng nghĩ, có khi anh hiểu cả rồi. Vậy là đành ra ngoài gặp người đại diện.
  • Có câu thế này, mỗi ngành nghề tạo ra những con người không giống nhau. Ran nhìn thấy người đại diện nọ, đã nhận ra cô trong đám người bên cạnh. Bởi lẽ cô ấy có phong cách không lẫn vào đâu được, làm việc quyết đoán, dưới tay cô có hàng trăm ca sĩ lớn nhỏ, nào phải chuyện đùa.
  • Ran vừa đến, cô ấy đã nhận ra cô. Ran chỉ nhìn sang phía bàn.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Tôi là Ran, trợ lý của tổng giám đốc. Mời cô sang bên này.
  • Người đại diện biết rõ Ran là ai mà cô chẳng cần nói nữa kìa. Ran đã nghĩ có thể người đại diện chỉ muốn gặp tổng giám đốc thôi, chứ không muốn gặp cô, nên đã rào trước.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Tổng giám đốc còn việc buổi chiều, nên bảo tôi sang tiếp chuyện chị trước.
  • Người đại diện cấp cao
    Người đại diện cấp cao
    Không sao, không sao, tổng giám đốc bận nhiều việc, chúng ta đều hiểu mà. Cô sang đây đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.
  • Ran không ngờ người đại diện có tiếng trong công ty lại dễ nói chuyện như thế, cô đành gác lại chuyện định nói, đi sang bên cạnh ngồi.
  • Trong công ty đâu đâu cũng có bàn trà, Ran ngồi xuống rót cho cả hai một cốc café nóng, trong khi người đại diện vẫn đang vội vàng. Ran vừa ngồi xuống, đã thấy trên tập tin có rất nhiều tài liệu về một anh chàng.
  • Người đại diện cấp cao
    Người đại diện cấp cao
    Ran xem thử cậu chàng này đi. Tôi mới đào được đó. Cô thấy thế nào?
  • Đây là một người rất trẻ tuổi, ngoại hình thật sự rất nổi bật. Ran nhìn mà thấy, nếu anh ta ký hợp đồng với công ty thì quả thật có cơ hội phát triển trong tương lai. Người đại diện nhìn thấy Ran đọc một lúc, bắt đầu giải thích liên miên, còn đưa cả video cho cô xem.
  • Trong video là một chàng trai đang hát, giọng hát trong trẻo, ánh mắt có thần. Quả thật không có cách nào để chê.
  • Ran xem xong, rồi ngồi nghe bài hát nọ, người đại diện vẫn còn đang mời chào.
  • Người đại diện cấp cao
    Người đại diện cấp cao
    Thế nào? Ran thấy sao? Có phải rất tài năng không? Tin tôi đi, vừa có tài năng vừa có năng khiếu, nhất định sẽ là cây hái ra tiền trong tương lai.
  • Ran là trợ lý mới- tất nhiên cô ấy biết. Ran có thể liên lạc với sếp tổng- cô lại càng biết điều này hơn nữa. Nên chỉ cần Ran thông qua, là sếp cũng thông qua một nửa rồi.
  • Không biết trong công ty có gì khác lạ, nhưng một cái hợp đồng mà thôi, so với nụ cười của người đẹp thì có là gì. Chẳng là, Ran vốn là một người bù nhìn rất dễ sai khiến, chẳng hiểu sao lại chăm chú xem đến tận mười lăm phút vẫn chưa ngừng lại. Trong khuôn viên rất ít người, người đại diện không cách nào lôi Ran khỏi trạng thái tập trung được, vậy là đành ngồi nhìn sườn mặt nghiêng của cô gái trước mặt.
  • Ran không tô son điểm phấn, nhưng da dẻ trắng nõn nà, môi hơi đỏ hồng. Cô lật từng tờ giấy một, nhưng không làm mất đi khí chất riêng của cô. Người đại diễn dẫn dắt nhiều người, gặp qua rất nhiều người đẹp cả gái lẫn trai, người khí chất như Ran- cũng là một hình tượng cô hướng đến cho một số nghệ sĩ của mình.
  • Nhưng Ran chẳng phải nghệ sĩ, chẳng hiểu sao lại có cảm giác cô ấy rất nề nếp. Ran xem video rất chăm chú, ngay cả việc anh ấy trả lời phỏng vấn thế nào cô cũng quan sát rất kĩ. Sau đó, người đại diện liền nghĩ đến, Ran còn trẻ như thế, có khi nào cũng bắt đầu thấy thích nghệ sĩ mới của cô không?
  • Ran mà trèo tường, liệu sếp tổng có đổ tội lên đầu cô không? Nhưng mà sếp tổng hoàn hảo vạn người mê như thế, không lẽ Ran lại bỏ anh ấy đi tìm một người còn chưa nổi tiếng như nghệ sĩ mới này?
  • Suy nghĩ tận đẩu tận đâu, đến khi Ran xem xong, mới chậm rãi nhấp café.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Vậy hôm nay chị đến tìm tổng giám đốc vì muốn giới thiệu cho anh ấy người này?
14
Chương 24